Cậu bây giờ đọc tiểu thuyết như < Khổng Ất Kỷ > có thấy khó không?
难死了。有些句子虽然没有生词,但是我仍然读不懂它的意思。
Nán sǐ le. Yǒuxiē jùzi suīrán méiyǒu shēngcí, dànshì wǒ réngrán dú bù dǒng tā de yìsi.
Khó chết mất. Có một số câu mặc dù không có từ mới, nhưng tớ vẫn không hiểu nghĩa của nó.
比如说,“孔乙己是站着喝酒而穿长衫的惟一的人。”
在这个句子里, 鲁迅先生这样写孔乙己,有什么特别的意思?
Bǐrú shuō,“Kǒngyǐjǐ shì zhàn zhe hē jiǔ ér chuān chángshān de wéiyī de rén.”
Zài zhè ge jùzi lǐ, Lǔxùn xiānshēng zhèyàng xiě Kǒng yǐjǐ, yǒu shénme tèbié de yìsi?
Ví dụ như :” Khổng Ất Kỷ mà là người duy nhất mặc áo sườn xám đứng uống rượu ” trong câu này Lỗ Tấn tiên sinh viết Khổng Ất Kỷ như thế có ý nghĩa đặc biệt nào không?
有啊。当时“穿长衫”的,不是读书人就是有钱人,他们去咸丰酒店,都是坐着喝酒、吃菜的。
Yǒu a. Dāngshí “chuān chángshān” de, bùshì dú shū rén jiù shì yǒu qián rén, tāmen qù Xiánphēng jiǔdiàn, dōu shì zuò zhe hējiǔ, chī cài de.
Có chứ. Lúc đó ” mặc áo sườn xám nam” không phải người có học thì là người có tiền, bọn họ đi đến quán rượu, đều là ngồi xuống uống rượu, ăn món ăn.
Trong quán rượu người đứng uống rượu đều là người nghèo làm thuê mướn, đều mặc áo ngắn. Chỉ có Khổng Ất Kỷ không giống những người khác, ông ấy cho rằng mình là có học, luôn phải mặc áo sườn xám nam;
可是他现在已经很穷了,不可能坐下来跟有钱人一样地吃、喝,只能和穿短衣的穷人一起“站着喝酒”。
Kěshì tā xiànzài yǐjīng hěn qióng le, bù kěnéng zuò xiàlái gēn yǒu qián rén yíyàng de chī, hē, zhǐ néng hé chuān duǎn yī de qióngrén yīqǐ “zhàn zhe hē jiǔ”.
Nhưng ông ấy lúc đấy rất nghèo không thể ngồi xuống ăn, uống giống như người có tiền, chỉ có thể cùng với người nghèo “đứng uống rượu “.
这句话表示他虽然很穷,可是仍然要摆读书人的架子。
不了解当时的社会情况就很难理解这句话的意思。
Zhè jù huà biǎoshì tā suīrán hěn qióng, kěshì réngrán yào bǎi dúshū rén de jiàzi.
Bù liǎojiě dāngshí de shèhuì qíngkuàng, jiù hěn nán lǐjiě zhè jù huà de yìsi.
Câu này biểu thị ông ấy mặc dù rất nghèo, nhưng vẫn ra vẻ người có học.
Không hiểu được tình hình xã hội lúc đó, thì rất khó hiểu được ý nghĩa của câu này.
Gāo niánjí de yī gè liúxuéshēng yǎn Kǒngyǐjǐ. Tā gèzi gāogāo de, tóufa chángcháng de, chuān zhe yī jiàn yòu zàng yòu pò de chángshān, zhàn zài guìtái qián wèn diàn lǐ de xiǎohuǒzi:
Một lưu học sinh năm trên diễn Khổng Ất Kỷ. Anh ấy dáng người cao cao, tóc dài, mặc một bộ áo sườn xám dài vừa bẩn vừa rách, hỏi chàng trai đứng trước quầy rượu.
你读过书吗?你知道“回”字有几种写法?他演得有意思极了。
Nǐ dú guò shū ma? Nǐ zhīdao “huí” zì yǒu jǐ zhǒng xiěfǎ? Tā yǎn de yǒuyìsi jí le.
Anh từng đi học chưa? Anh biết chữ “回” có mấy cách viết không? anh ta diễn rất thú vị.
可惜我昨天下午出去了,没有来看你们的节目。要是早点儿知道就好了。
Kěxī wǒ zuótiān xiàwǔ chūqù le, méiyǒu lái kàn nǐmen de jiémù. Yàoshì zǎodiǎnr zhīdao jiù hǎo le.
Tiếc là chiều hôm qua tớ ra ngoài, không đến xem tiết mục của các cậu. Nếu như biết sớm hơn thì tốt quá.
Wǒ juéde hěn qíguài, Bājīn xiānshēng zhème dà suìshù le, nándào tā huì měi tiān zài nàr gēn cānguān de rén wò shǒu ma? Zhè dāngrán shì bù kěnéng de, nàme, Lìbō shì shénme yìsi ne?
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, Ba Kim tiên sinh lớn tuổi như thế rồi, lẽ nào ông ấy sẽ mỗi ngày đều ở đấy bắt tay với người đến tham quan sao? Điều này tất nhiên không thể rồi, vậy, Lìbō có ý gì?
Nà shì yī zuò hěn pǔtōng de xīn lóu, cóng wàibiān kàn, píngpíng chángcháng de, jiǎn jiǎndān dān de.
Dànshì jìn le dà lóu, wǒmen jiù juéde lái dào le yī zuò wénxué bǎokù.
Sáng nay học viên tổ chức cho chúng tôi đi tham quan Bảo tàng văn học hiện đại.
Đấy là một tòa mới thông thường, nhìn từ bên ngoài, rất bình thường, rất đơn giản.
Nhưng bước vào phòng lớn, chúng tôi liền cảm thấy như bước đến một kho tàng văn học.
一位讲解员给我们介绍了很多著名作家的情况和他们的作品。她讲解得很认真,也很清楚。
Yí wèi jiǎngjiě yuán gěi wǒmen jièshào le hěn duō zhùmíng zuòjiā de qíngkuàng hé tāmen de zuòpǐn. Tā jiǎngjiě de hěn rènzhēn, yě hěn qīngchu.
Một người hướng dẫn viên giới thiệu với chúng tớ rất nhiều các tác giả nổi tiếng và tác phẩm của họ. Cô ấy giới thiệu rất nghiêm túc, cũng rất rõ ràng.
我一边看,一边听,一边记,有时候还向她提些问题。
Wǒ yībiān kàn, yībiān tīng, yībiān jì, yǒu shíhòu hái xiàng tā tí xiē wèntí.
Tôi vừa xem, vừa nghe, vừa viết, có lúc còn hỏi cô ấy mấy câu hỏi.
Wǒ juéde zhèyàng de cānguān hěn yǒuyìsi, bùdàn kěyǐ liǎojiě zuòjiā de qíngkuàng, érqiě hái kěyǐ liǎojiě tāmen shēnghuó de shídài, zhè duì lǐjiě zuòjiā de zuòpǐn shì hěn yǒu bāngzhù de.
Tôi cảm thấy buổi tham quan thế này rất thú vị, không chỉ có thể hiểu về các tác giả, mà còn còn có thể hiểu về thời đại mà họ sống, điều này rất có ích đối với hiểu được các tác phẩm của họ.
我们从楼下看到楼上,把文学馆看了一遍,已经快十一点了。
那位讲解员热情地对大家说:“你们走的时候,别忘了跟巴金先生握手。”
Wǒmen cóng lóu xià kàn dào lóu shàng, bǎ wénxué guǎn kàn le yī biàn, yǐjīng kuài shíyī diǎn le. Nà wèi jiǎngjiě yuán rèqíng de duì dàjiā shuō:“Nǐmen zǒu de shíhòu, bié wàng le gēn Bājīn xiānshēng wò shǒu.”
Chúng tôi đi từ tầng dưới xem lên tầng trên, xem một lượt cả bảo tàng văn học, đã gần đến 11 giờ rồi.
Người hướng dẫn viên nhiệt tình nói với mọi người: “Lúc mọi người đi đừng quên bắt tay với Ba Kim tiên sinh.”
“巴金先生在哪儿?”
“Bājīn xiānshēng zài nǎr?”
Ba Kim tiên sinh ở đâu?
那位讲解员笑着把我们送到文学馆门口。她指着门上的铜把手说:“你们看,这是什么?”
Nà wèi jiǎngjiě yuán xiào zhe bǎ wǒmen sòng dào wénxué guǎn ménkǒu. Tā zhǐ zhe mén shàng de tóng bǎshǒu shuō:“Nǐmen kàn, zhè shì shénme?”
Cô hướng dẫn viên mỉm cười dẫn chúng tôi đến cổng Bảo tàng văn học. Cô ấy chỉ vào tay cầm bằng đồng nói: ” Mọi người xem, đây là cái gì?”
这时候我们才注意到这个门的把手做的很特别,像一只真手似的。
Zhè shíhòu wǒmen cái zhùyì dào zhè ge mén de bǎshǒu zuò de hěn tèbié, xiàng yī zhǐ zhēn shǒu shìde.
Lúc này chúng tôi mới chú ý đến tay nắm cửa này được làm rất đặc biệt, giống như một bàn tay thật vậy.
“这是巴金先生95岁的时候,按他右手的模型做的。
有了这个铜把手,表示巴金先生每天都在这里跟参观的人握手!”
“Zhè shì Bājīn xiānshēng 95 suì de shíhòu, àn tā yòu shǒu de móxíng zuò de.
Yǒu le zhè ge tóng bǎshǒu, biǎoshì Bājīn xiānshēng měi tiān dōu zài zhèlǐ gēn cānguān de rén wò shǒu!”
” Đây là lúc Ba Kim tiên sinh 95 tuổi, làm theo mô hình bàn tay phải của ông ấy.
Có cái tay cầm bằng đồng này thể hiện Ba Kim tiên sinh mỗi ngày đều ở đây bắt tay với mọi người.”
Wǒ wò zhe Bājīn xiānshēng de shǒu, xīn lǐ xiǎng: Zūnjìng de Bājīn xiānshēng, nín hǎo! Wǒ hěn xǐhuan nín de zuòpǐn, nín shì Zhōngguó qīngnián de péngyou, yěshì wǒmen de péngyou.
Tôi bắt tay Ba Kim tiên sinh, trong lòng nghĩ : Ba Kim tiên sinh tôn kính, xin chào ! Tôi rất thích tác phẩm của ông, ông là bạn của thanh niên Trung Quốc, cũng là bạn của chúng tôi.